MỘT THỜI
Lên đồi cỏ mây thả cánh diều bay
Bước cao bước thấp trong chiều nôn nao
Cầm tay em dối lòng sao
Vụng về ơi! Vụng về thêm, lẽ nào
Vươn cánh diều em một sợi dây
Có phải gió đưa hay lòng chiều xao động
Cánh diều quay sợi chỉ rối lòng vòng
Mất cả buổi chiều gỡ mãi không xong
Em đội nón che ngang trời vàng hanh
Chiếc nón chằm thô sườn tre La Bông
Giấu sợi gió quê nhà trong mỗi sợi mây
Nón một thời con gái tảo tần xa
Em đặt đòn gánh lên vai
biết điều không sự phải
Chạy nhịp nhàng bờ ruộng đường truông
Ngửa vành nón hứng mùa xuân đang tới
Cọng rơm vàng ấp ủ nắng mưa
Chiếc nón của em
đội bao nắng
hứng bao mưa
Che một thời con gái thiết tha.
* Ảnh đại diện, tranh: Nguyễn Đình Thuần.