LỠ DỞ

362

Lỡ dở

 

Anh – học trò bổ túc

Chưa một lần làm thơ

Bởi ngày xưa sách đèn lỡ dở

Chiều chớm thu viết bài thơ đôi mắt

            gởi em

 

Là đôi mắt mơ màng bờ bến rộng

Cũng khi buồn vời vợi mênh mông

Hàng mi cong chao mình khép động

Nước mặt hồ bóng vở nghiêng trang

Khi gần nhau anh hiểu hết dịu dàng

Từ đôi mắt chứa chan xao xuyến

Khi xa xôi giọt u huyền đọng lại

Trên bờ mi khép mở mỗi chiều

 

Khi hờn giận, ôi!  Ánh sao nhấp nháy

Lúc ngọt ngào hòn bi vỡ pha lê

Đẹp lắm trong mắt em

 khoảng trời ngọc bích

Của những chiều em gõ cửa gọi anh

 

Đẹp lắm trong mắt em có bài thơ lục bát

Cho anh ngồi dõi mắt trông lên

Tìm câu thơ trong lỡ dở sách đèn

Dù nổi gió và đất trời hờn dỗi

Vẫn còn đây màu pha lê vỡ ngọt ngào

Khi mắt em chớp nháy

 

Đẹp lắm trong mắt em

          nghiêng hàng phượng sân trường

Có đàn trẻ bi bô bài học mới

Có cánh hồng màu phượng vỹ rung rinh

Dù nổi gió và biển trời giận dỗi

Vẫn còn đây cánh màu hoa phượng đỏ

Là đem về ép vào vở mân mê

 

Đẹp lắm trong mắt em

           có dòng chữ một hai

Trẻ thơ gật đầu học đếm

Tập cộng trừ tính toán nhân chia

Dù hờn giận làm nhàu trang sách mới

Vẫn còn đây màu mực đỏ chấm bài

Đem về khoe mẹ: ước mơ con

 

Còn dẹp lắm cho vây tròn tuổi nhỏ

Cả cho anh ngào ngạt tin yêu

Mắt dõi nhịp chèo anh biển động

Lúc giữa dòng biển động, gió khơi xa…

 

Còn đẹp nữa trong anh nỗi nhớ

Lúc âm thầm hờn trách chứa chan

Lay động hàng mi xa xôi, vời vợi

Mắt em khép mở biển bờ

 

Thu trút lá, trời thu về lành lạnh

Gió thu qua nghiêng hàng phượng

           ve sầu

Đôi mắt em mỗi chiều mở ngỏ

        Anh viết cho em lỡ dở mấy vần thơ.

 

* Ảnh đại diện: Võ Thị Diệu Hạnh.