Giông
Em như cây phượng cắm rễ vào đất, hất mặt nhìn trời u ơ không nói, gọi ve về réo gọi tuổi mười lăm. Gặp em bình thản giữa sân trường thả cánh diều cùng bè bạn, và hát ca lời ru của gió. Em không nói nên lời, ù ờ như tiếng gió gởi vào cây.
Bao lâu rồi sân trường là kỷ niệm, dạo níu vạt áo mẹ đưa em vào trường học “tình thương”. Xa nhà chắc là nhớ, nỗi nhó xốn xao kéo lên từng mỗi hoàng hôn khi đèn nhà vừa thắp sáng. Nhớ lúc bên mâm cơm cả nhà đoàn tụ sau một ngày đẫy việc nông tang. Em khuyết tật câm-thầy em bảo thế-chắc em không nói được, chưa một lần gọi được “mẹ ơi”!
Mong manh như sợi chỉ buộc cánh diều lên cùng gió cả mây ngàn, em thả đời em may rủi vào chiều một thông điệp tình yêu, mong sao nói được tiếng “cha” như bạn bè em hò reo giữa sân trường đầu hạ. Nhịp đất trời vẫn thở vậy hồn nhiên.
Em ra đời nguyên lành như cây cỏ, sự sống bừng lên da thịt tuổi mười lăm. Lá vẫn xanh dưới ánh sáng mặt trời. Em còn hy vọng được không, hoà nhập vào đời như sông đổ về bể cả không phân biệt được sắc màu hư thực.
Chiều dần lên, cánh diều quay trong gió. Em thu sợi chỉ về quấn lại niềm vui, ấp iêu hy vọng. Ngước mặt nhìn trời em gọi ai lớ ngớ, một nụ cười đôn hậu đến yêu. Tôi cúi xuống nhìn chiều đi ngang trên cỏ. Cơn giông chiều lặn xuống đất sâu.
6/1997