Dấu hỏi phía sau lưng
Quê hương
Năm ngọn núi cắm mũi tên
vào mênh mông của biển
Dòng sông chưa hiểu hết mình
đã tan vào vô tận
Tiếng ì ầm con nước vấp vào nhau
Thời gian dập dồn đầu sóng
Như trái tim đập trong ngực mẹ
những chiều gánh rạ đồng xa
Quê hương,
Ánh trăng chẻ vào điệp trùng sông núi
Câu hò khoan ngân lên từ gấp khúc cuộc đời
Chân em lún vào đường đất quê mình
những ngày mưa dầm sùi sụt
Quê hương,
Có vai mẹ gánh hai mùa mưa nắng
Phồng lên vết chai thời gian
Cho hạt lúa thơm hơn
Củ khoai thơm hơn
Trái ớt cay hơn
Cho củ riềng hăng lên mùi xứ sở ?
Quê hương,
Nơi em cắp nón ra đi
thả câu ca trầm bổng phía sau lưng
Em đi rồi có về không ?
Em sợ ngọn gió lào rát mặt
Sợ rượu hồng đào chưa nhấm đà say
Sợ chai tay, má phai môi nhạt
Sợ đất quê mình cằn cỗi
Không nuôi em
trắng da
xanh tóc xứ này ?
* Ảnh đại diện: Võ Thị Diệu Hạnh.