Viết ở Ghềnh Ráng (1)
Trời hỡi! Sóng dồn như muốn ngất
Đá Trứng trôi tan tác nhuốm hoàng hôn
Buổi chiều ấy vỡ tan đầu ngọn sóng
Bứt lá sim già
Nhớ mối tình Hàn Mặc Tử năm xưa
Dốc Mộng Cầm chân trèo chân trượt
Gió từng cơn giật níu bàn chân
Em cứ bảo chiều lên lầu Ông Hoàng đó
Lối đi hoa cỏ chân người
Ghềnh Ráng sỏi vàng và con ốc
Dấu chân ai đâu đó hay em
Mênh mang biển khơi
hoàng hôn lấp lửng
Đâu tay em gió lộng phía lưng đồi
Dừng chân bên mộ chí
Gió tạt ngang hổn hển tình ca
Em thầm thì ngó về phía đảo
“Nghe ra ý vị và thơ ngây”
Quy Nhơn 1976