Hai phía cuộc đời
1. Em yêu!
Chiều bữa ấy em chọn chiếc áo màu đẹp nhất
Mỉm cười nhẹ gót chân son dạo phố
Cùng lúc ấy em có hay
anh ngồi quán nhỏ ven đô
với mùi cỏ khô ngai ngái?
Nâng chén rượu nhấm với thời gian mằn mặn
Thời gian trôi trong chén rượu cay
Anh ngồi mà nhớ!
Chụm tay tu huýt huê bò
Chiều nhón chân dưới cây phượng vỹ
Nắng vàng lóng lánh như màu rơm quê kiểng
Mo cơm nguội giữa chiều nghẹn cổ cười ran
Tiếng gọi nhau ngoài đồng vọng về làng khắp ngã
Trời vào chiều khói bếp quyện thinh không
Cuộc đời có lành có rách
Ngày hai lần lửa đỏ
Nhen lên hy vọng vào đời
Hạt cơm cõng lát sắn khô
Bát muối tiêu tha thít cay nồng
Mà nhớ!
Mẹ chạy cả đời cong hai đầu gánh
Mấy gốc tre hình chữ A oằn trên vai nặng trĩu
Níu áo mẹ qua bùng binh Hoàng Diệu
Ngồi góc chợ Cây Me
nhìn bàn chân khô ràng phồng rộp
Nắng chải tóc vàng đời mẹ
Nuôi không xanh nổi đời con
Ảnh internet
2. Em yêu!
Đêm về thành phố
Ánh đèn màu mờ tỏ quét dọc ngang
làm em đẹp liêu trai
Cùng là lúc anh ngồi mà nhớ!
Bước chân mẹ làm đồng về sột soạt đầu ngõ
đôi gánh trên vai
Rồi tiếng chén bát chạm nhau
bữa cơm lên chậm
Con mèo Vàng ngếch mõm
Riu riu hai mắt đợi chờ
Ngọn đèn hột vịt không tỏ mặt người
mù mờ một khoảng không đùng đục
Anh đi ngủ với mặt trời
búng cơm trong miệng
Giấc ngủ anh chập chờn chân không sạch đất
Mẹ trùm tấm mền hồi cha mẹ cưới nhau
Anh nghe âm ấm lan dần thấm vào giấc ngủ
Có bàn tay ai chùi lên hai mắt
Mẹ hôn má anh im lặng ngọt ngào
Có ngọn đèn làm chứng không sai
Và anh nấc giữa chừng tiếng khóc
Đêm ùa vào nhà giun dế gáy ran
Thiu thiu anh ngủ với đất trời mở hội sao hoa
Cha ở tù đời bỏ trong lao
Mẹ ầu ơ vời vợi đêm trường
Giặc lùng đi hoang bắt lính
Tiếng chó sủa cầm canh buồn đứt ruột
Đêm của anh lành lạnh hơi sương
Ngước nhìn trời sao nhấp nháy
Sao Bến lái cái Thần nông
nhìn đâu cũng thấy
Bắc đẩu mọc ngang trời một hình vuông hạnh phúc
Dãy Ngân hà chùng xuống đu đưa
Anh giật mình nghe đời trôi quá vội.
Ảnh internet
3. Em yêu!
Đêm mịn nhung có ngọn đèn hồng
dỗ giấc mơ em thần thoại
Cùng là lúc anh ngồi quán nhỏ ngoại ô mà nhớ!
Em cuộn ấm trong chăn
Với mùi nước hoa ngây dại
Đời đâu dễ bon chen anh với mùi cổ khô ngai ngái
Tuổi thơ ùa về vỗ cánh bay lên như một thiên thần
Trò chơi trốn tìm
Bum lá xà
Ba lá xùm
Xà cái lá ngò thơm
Em khúc khích cười trong bụi cỏ hoa
Rồng rắn kéo nhau đi mở hội khai rằm
Cây cổ thụ như cái dù
mở ra che khoảng trời tuổi trẻ của anh
Rồi đêm đêm
Chim ăn đêm kêu rã tiếng kêu
Con bìm bịp cất tiếng ca ngẩng cổ hát vu vơ
Chó sủa khản hơi
Nằm gác mõm hiên nhà mơ ngủ
Khum tay mẹ đốt thuốc
Ánh lửa nhập nhòa
Lung lay như đời mẹ
Mười hai tuổi đời anh mới cầm quyển vở học trò
mẹ cho màu giấy vàng rơm
Giấy thơm mùi mồ hôi của mẹ!
Buổi học đầu tiên
Mẹ đưa anh ra tận ngõ
Chập chững lòng mình
Méo mó ôm tập vở bước đi
Nhìn theo mẹ dặn một mình:
Không đưa tới trường được nghe con
Đi đi!
Hàng khoai
Rò mộng cần hơn!
Con đi học ước một điều đơn giản
Mẹ nhắc hoài
Cha cũng bảo
Cho thằng Thu học biết chữ thôi mình.
(Ảnh: Internet)
4. Này em!
Trong cao ốc thênh thang
Em nhấm Châmpagne nghe nhạc
Nốt nhạc phập phồng lồng ngực
Điệu valse lơ đễnh tay mềm
Ấy là lúc anh ngồi mà nhớ!
Dích dắc từng đêm
mọt gặm trong ống tre lóng nứa
Anh nhấm ngụm rượu cay
Nghe đăng đắng
chạy trong bụng dạ
Nước mắt ngược vào lòng
mằn mặn tình em đậu lại trên môi
Mà đau dịu vợi!
Thời gian đi thánh thót
Tóc trên đầu điểm hạt mưa hoa
Từng đêm mẹ tìm lại mùa xuân
Tìm lại cuộc đời bốn mùa ai ăn cắp?
Ngửa bàn tay soi lại đời mình
Chai cứng sạm lên nỗi đời khốn khó.
Đời trắng như vôi
Quệt lên lá trầu hương thơm mùi quê kiểng
Xoa bàn tay vô tư
Bất ngờ phấn hoa chợt rụng
Cha ở tù
Mẹ bưng mặt khóc
Vì đâu?
Ảnh internet
5. Kìa em!
Đêm nay Châmpagne và nhạc ru mình
Điệu valse lật tà áo ai bối rối
Em mơ làm hoàng hậu liêu trai
trong khúc nhạc vô thường
Em yêu!
Đêm nay trong quán nhỏ ngoại ô
anh ngồi nhẩm lại
Bốn mươi sáu năm đi qua
Đời cái còn cái mất
Cái có cái không
Chỉ một khối tình chân
mang theo suốt cuộc phong trần
Vài ba mối tình con
Có tình anh giữ
Có nghĩa anh mang
Tình em anh nhớ!
Và có hai mười năm anh cần phải nhớ
Dài lâu trong ký ức đời mình!
6. Em yêu!
Và nay đây anh ngước mặt làm người
Trong ngực anh có một trái tim
Biết khóc
Biết cười
Biết thương
Biết nhớ
Biết giận hờn khích bát người yêu
Em có tin không?
Và đừng trách anh nhiều!
Anh xin cảm ơn đời trăm năm tạt dạ
Hạt lúa để dành hơi
nuôi thân mộng cho đời gặt hái
Anh ấp ủ tương lai cho con cháu ngày sau
biết làm người xứng đáng
Riêng anh giữ lấy định phần
Hơn bốn mươi năm nghiệt ngã
Anh gánh theo
leo dốc cuộc đời!
Cẩm Lệ
30/11/1998